Mạnh Như Ký

Chương 64



(Giải thích tên chương: “Nghĩa vô phản cố” là thành ngữ ý chỉ vì chính nghĩa, vì đạo nghĩa mà không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Vì mình không tìm được thành ngữ nào có nghĩa tương đương trong tiếng Việt nên mình xin phép giữ nguyên bản gốc và note chú thích ở đây nhé.)
Giẫm lên trận pháp ánh bạc, Mạnh Như Ký phóng qua tầng mây như một con én.
Nếu nhìn nàng từ vị trí cách xa biển mây mênh mông, động tác của nàng dường như rất chậm, bóng dáng cũng rất nhỏ, còn không bằng gợn mây trong tầng mây, nhưng cách nàng càng gần thì càng có thể cảm nhận được tốc độ nhanh và tiếng gió sắc bén xung quanh nàng, khiến những viên gạch ngói của lầu các lướt qua đều bị lật tung.
Không còn thứ gì ngăn nàng lên Yết Thiên Các nữa, đến gần bên ngoài gian phòng mà nàng bị giam trước đó, Mạnh Như Ký lật người, cuối cùng cũng đứng trên tầng thượng.
Trời xanh bao la, tầng mây bao phủ thành Trục Lưu bên dưới, sắc trời tối dần, đã là hoàng hôn.

Trong ngàn dặm ánh sáng, cái bóng của Mạnh Như Ký trên sân thượng càng bị kéo dài.
Trước mặt nàng, ở chính giữa tầng thượng, có một cây kim trượng phát ra ánh sáng vàng, kim trượng được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, càng thêm rực rỡ chói mắt.
Kim trượng làm từ ba trăm ba mươi ba vàng, nhìn đã khí thế bức người.
Mạnh Như Ký nghĩ vậy, tiến lên bước về phía kim trượng.
Giẫm xuống một bước, một tia sáng vàng loé lên, trận pháp xuất hiện, như mạng nhện đung đưa, kéo dài ngàn dặm.

Phóng mắt ra xa, nhìn thấy hết thảy đều là ánh sáng trận pháp chú ngôn, như cơn sóng triều, dập dờn đến tận chân trời.
Trận pháp mà Trản Diệp dùng kim trượng bố trí trên Yết Thiên Các, gần như bao trùm toàn bộ biển mây.
Hắn nói muốn dẫn nước Nại Hà vào mây để thi vũ thiên hạ, quả thực không hề phóng đại.
“Trận pháp này còn ghê hơn ta nghĩ.” Giọng nói Mạc Ly trầm thấp: “Hắn bố trí trận pháp này, có lẽ tốn không ít sức.”
“Tâm nguyện cả đời của hắn, lần đầu tiên có cơ hội thử một phen, tất nhiên phải tốn công sức.”
Mạnh Như Ký vừa nói vừa bước về phía kim trượng, nhưng từng bước giẫm lên trận pháp đều có thể khơi dậy gợn sóng, khiến toàn bộ trận pháp màu vàng như thuỷ triều, không ngừng dao động.
Ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, có lẽ ở dưới biển mây cũng cảm nhận được.
“Đây là đang thông báo cho người bố trận rằng có người xâm nhập.”

“Ta biết.” Mạnh Như Ký biết rõ, lúc này Trản Diệp nhất định đã biết có người xông vào trận pháp, hắn ta sở dĩ vẫn chưa quay về là vì Mục Tuỳ đã giữ chân hắn ta lại bằng cách nguy hiểm nào đó.
Mạnh Như Ký muốn đến gần kim trượng nhanh hơn, nhưng từng bước của nàng đều khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
“Càng đến gần…” Mạnh Như Ký dốc sức nói: “Trận pháp này càng có sức mạnh muốn giữ chân ta…”
Trong tay Mạnh Như Ký, ánh sáng ba hạt bạc đã bắt đầu chuyển động, khó khăn loé sáng, chống lại ánh kim trên đất.
Nhưng sức mạnh của bạc ngọc quả thực không đáng kể so với kim trượng, khi Mạnh Như Ký bước một bước cuối cùng đến trước kim trượng, một tiếng nổ “Bùm” vang lên, ba bạc lập tức hoá thành bụi phấn.
Lòng bàn tay Mạnh Như Ký bị rách, máu tươi chảy ra, từng giọt rơi trên trận pháp.
Mạnh Như Ký cắn răng, nhịn đau, nâng tay, cầm lấy kim trượng.
Máu tươi dính trên kim trượng, càng thêm kinh diễm chói mắt.

Kim trượng như có cảm giác, cũng phát ra ánh sáng vàng đáp lại.
Ngay sau đó, trận pháp trên đất cũng sáng hơn.
Đầu ngón tay Mạnh Như Ký đặt trên kim trượng, trong đầu là đường nét Mục Tuỳ vẽ trên lòng bàn tay nàng.

Nàng khắc từng chút một, đợi khi vẽ xong chú thuật, một tia sáng trên kim trượng xuyên qua bầu trời, bay thẳng lên cao, ánh sáng lập tức biến mất, được chứa bên trong.
Mạnh Như Ký cầm kim trượng, đột nhiên cảm thấy kim trượng này như có độ ấm.
Mạnh Như Ký chuyển động kim trượng, muốn phá bỏ trận pháp tụ mây.

Nàng muốn nhanh chóng phá vỡ trận pháp như đã thương lượng với Mạc Ly trước đó, sau đó cầm kim trượng đi tìm Mục Tuỳ.
Nàng tin hắn sẽ không chết, nhưng nếu xong sớm một chút thì có lẽ hắn sẽ ít bị thương hơn một chút…
“Trận pháp này có biến!”
Mạc Ly ở trong lòng đột nhiên quát lớn, hắn đột nhiên nhảy ra, vẫn là mái tóc dài đen như mực, da trắng như tuyết, nhưng vẻ mặt lúc này không còn cười cợt như thường ngày nữa.

Hắn gấp gáp muốn đẩy tay Mạnh Như Ký ra khỏi kim trượng.
Nhưng trước khi hắn chạm được vào Mạnh Như Ký, ánh sáng trên kim trượng lập tức lan ra, toàn bộ trận pháp cũng như sống lại, chú ngôn trên đất hoá thành từng sợi tơ vàng quấn quanh Mạc Ly, kéo hắn về bên rìa Yết Thiên Các.
Mạc Ly cố gắng gỡ tơ vàng trên người ra, nhưng hắn đang bị thương nặng, lúc này thực sự không có sức phản kháng.
Mà sau một khắc sững sờ ngắn ngủi, Mạnh Như Ký nhanh chóng phản ứng lại.

Nàng muốn rút tay ra khỏi kim trượng, nhưng hàng ngàn sợi tơ vàng ở trận pháp trên đất cũng trói tay nàng trên kim trượng.
Tơ vàng kéo mạnh tay nàng, để nàng tiếp tục chuyển động kim trượng.
Kim trượng lắc lư, thứ được vẽ, chính là cách phá trận pháp tụ mây này!
“Dưới trận pháp tụ mây này vẫn còn trận thuật!” Mạc Ly hét lớn một tiếng, tơ vàng lập tức bịt miệng hắn lại, kéo hắn về phía chân trời.
Mạnh Như Ký sao có thể không hiểu, nàng gần như đã hiểu ra toàn bộ ngay khi tơ vàng quấn lấy tay nàng!
Đây là trận pháp tụ mây, Trản Diệp định dẫn nước Nại Hà vào mây, nhưng đây cũng không hoàn toàn là trận pháp tụ mây.

Dưới trận thuật này còn có một trận thuật khác, phá huỷ trận pháp tụ mây thì trận thuật khác sẽ khởi động!
Trận thuật đó, mới là mưu kế chân chính của Trản Diệp!
“Cạch” một tiếng, bàn tay bị tơ vàng trói của Mạnh Như Ký đã phá trận pháp tụ mây, ngay lập tức, ánh vàng trên trận pháp như bị nhiễm tia sét màu đen, từng tấc từng tấc, màu vàng hoàn toàn biến thành màu đen đáng sợ.
Toàn bộ trận pháp, bắt đầu từ trung tâm lan ra xung quanh.
Tơ vàng trên tay Mạnh Như Ký bị tia sét đen ăn mòn, Mạnh Như Ký cuối cùng cũng có thể buông kim trượng ra, nhưng giây tiếp theo, nơi Mạnh Như Ký đứng đột nhiên bị sụp thành một hố đen cực lớn.
Trong tiếng ầm ầm, kim trượng rơi thẳng vào hố.
Mà sau khi kim trượng rơi vào bóng tối, cái hố đen đó như một cái miệng khổng lồ trong không trung, nuốt chửng toàn bộ lầu các của Yết Thiên Các, gạch ngói và ngọn núi bên dưới.
Mây và gió ở vùng đất Vô Lưu cũng không thoát khỏi.
Mạnh Như Ký đương nhiên cũng vậy.

Cơ thể nàng bắt đầu không chịu khống chế mà rơi xuống dưới, nhưng ngay khi nàng sắp bị bóng tối nuốt chửng, quanh eo nhất thời siết chặt, nàng bị người khác kéo lên.
Người đến không phải Mục Tuỳ, không phải Mạc Ly, mà là…
Trản Diệp.
Không biết tại sao hắn ta bị thương, trên mặt, nơi vốn đã có sẹo lại có thêm một vết sẹo mới, máu tươi chảy từ trên đầu xuống cằm, như cái ngày hắn ta bị nàng giết ở nhân gian.
Mạnh Như Ký nhìn hắn ta, sau đó giữ cổ áo hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trận pháp song trùng! Ngươi đã sớm biết ta sẽ tới phá trận!”
“Đúng.” Trản Diệp không chút né tránh: “Trận pháp tụ mây, dẫn nước Nại Hà vào mây là muốn bọn họ chết.

Trùng trận thứ hai, trận pháp đoạ thiên, dùng lệ khí bố trận, khiến vùng đất Vô Lưu sụp đổ từ bên trong, cũng là muốn bọn họ chết.”
Trản Diệp hiểu nàng, đã quá hiểu nàng.
Hắn ta biết nàng nhất định sẽ tới phá trận, bất luận dùng cách gì để tới.
Vì thế hắn ta dứt khoát nói với nàng hắn ta muốn làm gì, sau đó đợi nàng tự lọt lưới.
Hắn ta muốn nàng…
“Ta muốn ngươi, đích thân phá huỷ vùng đất Vô Lưu!”
Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký, trong mắt tràn ngập điên cuồng: “Đúng.” Hắn ta cười lớn: “Ta muốn ngươi, đích thân giết người.”
Hắn ta muốn cắt đứt mọi đường lui của nàng.
Muốn đẩy nàng bước trên con đường hắn ta đã vạch sẵn.
Khoảnh khắc này, cảm xúc đã nhiều năm không có đột nhiên dâng trào trong lồng ngực Mạnh Như Ký.
Nàng cảm thấy phẫn nộ, thậm chí phẫn nộ đến ghê tởm, toàn bộ máu dường như đều dồn vào tim và não, hô hấp nàng trở nên gấp gáp, đầu bắt đầu đau kịch liệt.
Suy nghĩ giết chóc gần như ăn mòn lý trí của nàng.
Nhưng chính trong tình huống này, trong lòng Mạnh Như Ký lại có một giọng nói lớn dần, càng ngày càng lớn, thậm chí còn tràn vào tai nàng, khiến nàng không nghe được âm thanh khác nữa.
Nàng nghe thấy bản thân đang tự gọi mình:
“Cứu người quan trọng hơn giết người nhiều!”
“Vẫn chưa đến đường cùng!”
“Là trận thì sẽ có mắt trận!”
“Không có thuật không thể phá giải.”
Mạnh Như Ký nhìn Trản Diệp, nàng không cười, không giận.

Ngay lúc Trản Diệp đang đắc ý, cánh tay nàng trượt xuống dưới, khẽ động đậy ngón tay.
Túi tiền bên eo Trản Diệp rơi vào tay nàng.
Thời khắc này, Trản Diệp không hề phòng bị với hành động trộm tiền của nàng.
Hắn ta có chút kinh ngạc, mà ngay lúc này, ánh sáng trận pháp trong tay Mạnh Như Ký lan rộng, một thanh kiếm ánh vàng được tạo từ bạc trong túi tiền đâm thẳng về phía tim Trản Diệp!
Trản Diệp không thể không buông Mạnh Như Ký ra, lùi về phía sau một trượng.
Mạnh Như Ký lại không thừa thắng xông lên, thân hình nàng chuyển động, quay đầu nhảy vào hố sâu đen kịt.
“Mạnh Như Ký!”
Trản Diệp trừng mắt, hắn ta vươn tay ngăn lại, nhưng không kịp.
Hắn ta chỉ thấy Mạnh Như Ký như một con chim ưng, nghĩa vô phản cố lao vào vực sâu không chút do dự.
Trản Diệp muốn đuổi theo, nhưng hắn ta biết nếu tiến thêm một tấc nữa, hắn ta sẽ bị sức mạnh của trận pháp này hút vào.
Đây là trận pháp mà thiên thần dạy hắn ta, Trản Diệp biết, trừ khi vùng đất Vô Lưu hoàn toàn rơi vào bên trong, bằng không trận pháp đoạ thiên sẽ không dừng lại.
Hắn ta không cứu được Mạnh Như Ký.
Hắn ta nên đi, nên rời khỏi vùng đất Vô Lưu…
Trản Diệp dừng lại, dừng ở một tấc trước bóng tối.
Nhưng đúng lúc này.
Một bóng người khác, giống như một con chim ưng khác, lướt qua bên người Trản Diệp, nhanh như tàn ảnh, lao thẳng về phía bóng tối như che trời lấp đất kia.
Quả đoán kiên quyết y hệt, nghĩa vô phản cố y hệt.
Như thể bọn họ chưa từng nghĩ, sẽ quay về từ vực sâu…
Tác giả có lời muốn nói:
Lấy cái mạng già ra update đây!
Ngày mai…
Không dám hứa nữa!
Không muốn làm tró….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.